Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Truyện : HOA VIOLET NGÀY THỨ TƯ

 Truyện HOA VIOLET NGÀY THỨ TƯ (ANDRÉ MOURIOS)
- Ô kìa, bà Jenny, bà ở lại đi !

Trong suốt bữa ăn chiều, Jenny Sóocbiê thật là rực rỡ. Rực rỡ ta muốn nói ở đây tức là tài năng của người nữ nghệ sỹ sân khấu, như một nữ văn sỹ tài hoa đã viết, có cả huyền thoại và chuyện thực quyện vào nhau, được gắn chặt bởi lòng nhiệt thành không bao giờ cạn. Say mê, hứng khởi, bị chinh phục, các thực khách của Léon  Laurent đều có cảm giác được sống những giây phút khoái trá, lãng quên cả thời gian.

LÁ THƯ KHÔNG GỬI

LÁ THƯ KHÔNG GỬI
Em trai thương mến,

Đầu thư, cho anh kính lời thăm Mẹ và chúc Mẹ nhiều sức khoẻ.
Nhận được thư của em, thật lòng là tâm trạng anh buồn vui lẫn lộn, nhưng trên hết vẫn là mừng cho em, rất mừng nếu em đã tìm được hướng đi của bản thân mình. Anh nói bằng chính bản thân mình với những đau buồn mất mát, tủi nhục, rất nhiều lần nghiến răng lại để mà luôn đứng dậy và đi tới, để mà sống tiếp từng ngày, trong hơn 20 năm qua.

Viết cho con - May 25, 2008

Bé Ti,
Thế là đã 3 tháng rồi xa con, tưởng đã nguôi ngoai nỗi nhớ con, an tâm khi biết con thích ứng tốt với xứ lạnh, ông 9 lo lắm, chỉ sợ qua đúng mùa tuyết thì con lại bị viêm họng và ho. Nhưng nghe con phây phây, lại còn ra nghịch tuyết nữa... Đúng như ông 9 đã nghĩ, con thích hợp với xứ lạnh. Không biết là khi trở về VN thăm ông, con có trắng trẻo hồng hào và bụ bẩm thế nào không nữa. Nhưng, bây giờ, chỉ biết là đau đáu nỗi nhớ con hằng ngày, hằng bửa, lúc ăn, lúc ngũ, con ơi...

Đường xa vạn dặm

" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..." (Trịnh Công Sơn).
Nghĩ rằng mình đã vuợt qua được nỗi đau, nghĩ rằng mình đã cứng cỏi hơn nhiều sau gần 2 năm Mẹ bỏ đi về miền miên viễn.... Thế mà nước mắt cứ trào lên, âm thầm lặng lẽ trong xúc cảm không thể tả thành lời được trong đêm nay... Tiếng hát ca sĩ Ánh Tuyết nghẹn ngào, Ánh Tuyết cũng rơi lệ, nghệ sĩ Kim Cương thì gần như khuỵu xuống và tựa vào vai Đoàn Khoa.... Khán phòng nhà hát lớn Thành phố im phăng phắc, hầu như toàn bộ khán giả hoá đá, đâu đó, những giòng nước mắt lăn dài trên gương mặt, trên sân khấu, chỉ còn tiếng rì rầm của giàn hợp xướng như 1 lời kinh cầu và làm nền để những đứa con KHÔNG CÒN MẸ trãi lòng ra theo tiếng hát nghẹn ngào của Ánh Tuyết.... Và, những đoá hồng trắng lung linh trong ánh nến, 1 thảm hồng trắng trãi ra như màu nguyệt bạch, long lanh, lay động theo rừng nến.... Tim tôi thắt lại, không thể chịu đựng được nữa rồi, và cứ thế, nước mắt tuôn dài. NHỮNG BÔNG HỒNG TRẮNG CHO NHỮNG AI KHÔNG CÒN MẸ...

Khi tôi 64 - Phan Hồn Nhiên


Khi tôi 64 - Phan Hồn Nhiên

Sáng chủ nhật, giở trang báo Thanh Niên, tính tôi vốn không thích đọc các truyện ngắn đăng trên báo ngày, vì đa số nó nhà nhạt thế nào ấy. và không biết làm gì, tôi đọc lơ đảng truyện ngắn này của Phan Hồn Nhiên, và, tôi sửng sờ vì nó hay quá, nhân văn quá. khi nhà văn trẻ không hề cường điệu tuyên ngôn về bất cứ điều gì, mà chỉ nhỏ nhẹ, thủ thỉ về 1 mảnh đời 1 cách thâm trầm sâu sắc má tính khái quát hết sức cao, viết về thế giới thứ ba là 1 điều vô cùng khó, viết để khái quát về sự đồng cảm lại càng khó hơn, và sự khái quát đã to lớn hơn khi nó nhân ra nỗi cô đơn của con nguời, của loài người...
Cám ơn Phan Hồn Nhiên, cám ơn rất nhiều - Mời các bạn cùng tôi đọc những gì mà Phan Hồn Nhiên trải ra trên trang giấy.

Trăng rơi trên vai - Võ Thị Thuý


Trăng rơi trên vai - Võ Thị Thuý

Đọc để mà thấy những nghịch cảnh, ai đáng trách trong câu chuyện này nhỉ ? Chắc là tất cả đều đáng thương, cả ba nhân vật , những mảnh đời mà ta thấy đâu đó trong cuộc đời.
Nhưng với mình, dù đúng, dù sai, thì chàng trai trong câu chuyện vẫn đáng trách hơn cả. Không thể biện minh là anh ấy kết hôn với sự đồng thuận của cô gái, và đã nói thật với cô gái. Đồng thuận thế nào khi làm tan nát cả 1 đời của người ta thế nhỉ ? Đau lòng quá...