Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

LÁ THƯ KHÔNG GỬI

LÁ THƯ KHÔNG GỬI
Em trai thương mến,

Đầu thư, cho anh kính lời thăm Mẹ và chúc Mẹ nhiều sức khoẻ.
Nhận được thư của em, thật lòng là tâm trạng anh buồn vui lẫn lộn, nhưng trên hết vẫn là mừng cho em, rất mừng nếu em đã tìm được hướng đi của bản thân mình. Anh nói bằng chính bản thân mình với những đau buồn mất mát, tủi nhục, rất nhiều lần nghiến răng lại để mà luôn đứng dậy và đi tới, để mà sống tiếp từng ngày, trong hơn 20 năm qua.


Cái thế giới G này, anh không còn tin vào nó nữa, dù biết là tuyệt vọng sau hơn 20 năm nếm trải đớn đau và biết bao lần khóc 1 mình, không ai chia xẻ, không ai cho mình mượn tạm 1 bờ vai dù chỉ là 1 lần an ủi cho nhẹ lòng. Nếu anh không có nhiều nghị lực, nếu anh không có nhiều trách nhiệm với gia đình, với Mẹ của anh… thi có lẻ anh đã tự hủy đời mình từ rất lâu rồi em ạ.
Dẫu biết rằng “ một dòng nước trong, đôi dòng nước đục, một trăm người tục, một chục người thanh”, Dẫu biết rằng cuộc sống vẫn còn nhiều người tốt, như em và một số bạn bè chẳng hạn…. Nhưng sau ngần ấy năm vất vả đi tìm, sau những nếm trải đau thương, sau những ngày tự động viên và ru ngũ chính mình bằng những hy vọng mơ hồ là sẽ có một ngày nào đó, anh sẽ được cuộc sống mỉm cười và số phận sẽ bao dung mà ban cho mình một người đàn ông đúng nghĩa mà sẽ là người cùng mình sánh vai đi chung suốt quảng đời còn lại, chung thủy, thương yêu, tôn trọng, trọn vẹn với nhau….
Không, tất cả chỉ là những đam mê nhất thời, tất cả chỉ là những trò chơi đảo điên của những con đực động dục đi săn thân thể, sắc vóc, tất cả chỉ là vì tiền và những toan tính lợi dụng cá nhân thấp hèn… Và, cuối những cuộc vui, còn lại gì ngoài những sự chán chê thoả thuê để khởi đầu cho những mùa săn mới ! Chỉ là những trò chơi, những dè bỉu khinh chê sau khi thừa mứa, những thiên đường đầy những lời mật ngọt lúc bắt đầu và hoá thành địa ngục cho người khác khi kết thúc…
Biết làm sao, cuộc đời là vậy em nhỉ, anh vẫn tự nhủ như thế khi nếm trải để rồi mãi cho đến tận bây giờ, anh tự đánh mất niềm tin của bản thân mình vào cái thế giới G này. Tuyệt vọng ư ? không phải thế, có lẻ là vô vọng thì đúng hơn, hay có lẻ là số phận mình là vậy, nên chấp nhận thì đúng hơn. Có thể là trong mắt của nhiều, rất nhiều người, niềm tin ấy của anh là một sự hoang tưởng, một sự thơ ngây, thậm chí là một kẻ mơ mộng từ hành tinh khác đến trái đất này. Trong mắt của nhiều người anh là 1 kẻ đạo đức giả đi rao giảng về tình yêu và sự chung thủy của người đồng tính, hay nói như ngôn ngữ của G thì là 1 con hồ ly đội lốt tiên nga… Anh chỉ cười, biết làm sao để giải thích và giải thích có ích gì khi anh chỉ là 1 con người và tất cả những gì thuộc về con người, anh đã tập cho mình chấp nhận tất cả để mà sống cho chính mình chứ không sống thay cho một ai khác. Và , anh cứ đốt mình cho mỗi lần tin yêu, rồi xé nát trái tim minh , xát muối những vết thương lòng, tự vỗ về chính mình khi mỗi lần lở dở cuộc đời, vấp ngã, quỵ chết lịm rồi phải tự trồi dậy , gượng đứng dậy mà đi tiếp … Đó chỉ là vì anh nghĩ và đơn giản hoá cuộc sống cho lòng nhẹ bớt, anh tự an bày cho mình và tự nhủ rằng, có hay không tình yêu trong thế giới G này thì bất quá nó chỉ là 1 phần của cuộc sống con người, mình còn nhiều thứ để mà sống, còn nhiều món nợ phải trả cho cuộc đời, nợ áo cơm, nợ sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, nợ những tấm lòng bao dung, và nợ những bạn bè anh em đã đứng bên cạnh mình những lúc khốn cùng, những lúc hoang mang tuyệt vọng nhất…
Em trai thân thương,
Anh chỉ biết nói với em bằng chính những gì mà anh đã sống và trải qua. Giá mà anh có xúc cảm với phụ nữ, giá mà anh dù chỉ là người lưỡng tính. Giá mà anh có thể đồng thời yêu thương một phụ nữ nào đó và đồng thời cũng có khả năng mang lại hạnh phúc gối chăn cho người đó, giá mà…. Thì anh đã có thể tự giải thoát cho chính mình ra khỏi cái thế giới G này từ rất lâu rồi em ạ. Anh không thể, và vĩnh viễn không thể nào làm được điều đó ! Cho nên, anh phải trốn chạy và tìm đủ mọi cách để lảng tránh mà không làm tổn thương những người phụ nữ đã trót đem lòng yêu thương anh. Sẽ là một tội lỗi và địa ngục cho chính anh lẫn người khác nếu anh cuới họ, vì anh biết rằng tình dục cũng là một yếu tố góp phần xây dựng hạnh phúc lứa đôi. Anh không muốn sử dụng bất kỳ người phụ nữ nào như là 1 tấm bình phong để che dấu xu hướng tình dục của bản thân mình, và nếu làm điều đó, lương tâm của anh sẽ dày vò anh, anh tự giết chết chính mình bằng những ngày địa ngục của phần đời còn lại.
Anh thành thật mà nói với em rằng, anh rất vui, vui lắm, vui đến nghẹn ngào khi em báo tin là em đã bổng nhiên chuyển hướng và tìm được người phụ nữ cho chính cuộc đòi của em. Em không nói ra, nhưng anh cũng đoán biết là em đã tự đấu tranh với bản thân mình nhiều lắm, nhiều vô cùng. Em có thể đã tự thử nghiệm và đã quá chán ngán cái thế giới G này và bây giờ em đã vuợt qua được chính mình, đã tìm được lẻ sống của đời mình với người phụ nữ yêu thương em hết lòng hết dạ và em cũng yêu thương cô ấy trọn vẹn .
Và như thế, anh cũng tin là em có đủ nghị lực để khi đã vượt qua được, em sẽ chẳng bao giờ quay đầu trở lại con đường này, dù chỉ là 1 thoáng xúc cảm trước 1 ánh mắt nào đó. Đừng bao giờ em nhé, hứa với anh được chứ ?
Mẹ đã chưa bao giờ tạo áp lực cho em trong cuộc sống tình cảm của em, cho nên chắc lúc này mẹ sẽ rất vui em nhỉ ?
Chúc phúc cho em bây giờ và ngày cưới, và mãi mãi….
Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét